Câu chuyện thứ nhất: Làm sao để cho tay ra khỏi chiếc bình cổ hẹp?
Một buổi tối, có một cậu bé từ từ đi vào phòng của bố Công ty CP dịch thuật miền trung - MIIDtrans Blog mẹ cậu. Mẹ cậu đang ngồi ở bàn và đang đọc thứ gì đó. Người mẹ liếc nhìn, thấy con trai đang thò tay vào bên trong 1 chiếc bình quý, được chính người bà tặng lại cho cô từ cách đây rất lâu rồi thì vội vàng nói, "Con hãy bỏ chiếc bình ấy ra, nếu nghịch ngợm mà đánh vỡ thì phải làm sao?".
Cậu bé có vẻ lo lắng, chầm chậm nói với mẹ: "Con không thể bỏ tay ra được, mẹ ơi".
Người mẹ nhíu mày, rời khỏi tập tài liệu đang đọc và nói với con trai: "Tất nhiên là con có thể bỏ tay ra được rồi. Sao lại không chứ?"
Cậu con trai vẫn khăng khăng: "Vâng, con biết là con nên bỏ tay ra khỏi chiếc bình, chỉ là con không làm được mà thôi".
Người mẹ ngồi xuống đối diện con mình, thấy rằng đúng là tay cậu bé bị kẹt trong chiếc bình có cổ rất hẹp và cô không thể bỏ tay con ra được. Có vẻ nghiêm trọng nên cô gọi chồng mình, lúc này đang ở phòng khác, tới xem xem thế nào.
Bố cậu bé bước vào phòng, nhè nhẹ cầm tay con trai kéo ra song không được. Anh lại ra phòng tắm, lấy một chút xà phòng rồi xát vào tay con trai, nhưng cũng không thành công. Chợt nghĩ ra thứ gì đó, anh lại xuống phòng bếp, đem dầu ăn lên rồi bôi vào cổ tay cậu bé, nhưng đều vô ích.
Thất vọng, người chồng ngồi phịch xuống giường, buột miệng nói với vợ rằng: "Anh từ bỏ. Giờ anh sẵn sàng mất 1 đô la cho ai biết cách làm thế nào để bỏ tay thằng bé ra khỏi chiếc bình này" .
Cậu bé nghe được, mắt sáng lên và hỏi lại: "Thật không bố?".
(Ảnh minh họa)
Đúng lúc đó, họ nghe thấy một tiếng keng vang lên. Rồi sau đó, cậu bé rút tay ra khỏi chiếc bình một cách dễ dàng. Bố mẹ cậu bé ghé mắt vào chiếc bình nhìn thì thấy dưới đáy của nó có một đồng xu. Họ đồng thanh hỏi con trai: "Có chuyện gì thế, con trai?".
Đến lúc này, cậu bé mới hồn nhiên thú thực: "À, đó là đồng xu con đã giấu trong chiếc bình từ lâu. Hôm nay con có việc cần dùng đến tiền, muốn lấy nó ra, nhưng khi thò vào bên trong và nắm được nó rồi thì tay con lại bị kẹt lại, không sao rút ra được.
Khi nghe bố nói bố sẽ cho ai biết cách lấy tay con ra 1 đô la, con nghĩ mình chẳng cần đến đồng xu đó nữa, vậy là con buông tay ra thôi".
Câu chuyện thứ 2: Mr Right của tôi
Tôi gặp anh ấy khi anh ấy đã có gia đình. Anh ấy là một trong số các đồng nghiệp làm cùng dự án ở công ty với tôi. Anh ấy thật quyến rũ, đĩnh đạc, khác hẳn những gã đàn ông tôi từng hẹn hò, và rồi chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi, dù biết anh ấy đã có gia đình, vẫn cứ không thể rời mắt khỏi người đàn ông ấy.
Cuối cùng, chúng tôi đã lao vào nhau trong một cuộc tình si mê ngây dại, như những người chưa bao giờ được yêu.
Anh ấy không hạnh phúc trong hôn nhân, còn tôi thì vừa mới chia tay, đó là lý do tôi biện minh cho tình yêu của mình. (Ảnh minh họa)
Anh ấy nói cuộc sống với vợ chẳng hề hạnh phúc, chỉ là trên danh nghĩa. Còn tôi thì vừa mới kết thúc một mối quan hệ, đang cảm thấy vô cùng chống chếnh. Tôi tự cho đó là 2 lý do để biện minh cho cuộc tình này, để kéo dài nó lâu nhất có thể.
Một hôm, anh ấy gọi cho tôi, nói rằng vợ mình đã đi công tác, lũ trẻ nhà anh ấy thì sang nhà ông bà chơi liền mấy hôm, bảo tôi có muốn đến nhà anh ấy cùng ăn tối với anh ấy không.
Tim tôi đập thình thịch vì vui sướng và hồi hộp. Anh ấy mời tôi đến nhà, có nghĩa là anh ấy rất trân trọng mối quan hệ này, có khi muốn tôi trở thành nữ chủ nhân của nó, sau khi anh ấy ly dị vợ chăng?
Chẳng nghĩ nhiều, tôi vội thay sang một bộ váy quyến rũ, rồi bắt taxi tới nhà anh ấy ngay lập tức. Dĩ nhiên là chúng tôi chẳng kịp ăn tối hoành tráng như đã hẹn, mà chỉ làm những việc mà những người đang yêu cuồng si vẫn làm.
Sáng hôm sau, khi tia nắng đầu tiên xuyên qua cửa sổ, chúng tôi thức dậy bởi tiếng gõ cửa. Vài giây sau, anh ấy như sực tỉnh khi nghe rõ tiếng người bên ngoài vừa đập cửa vừa gọi: "Chồng ơi, mở cửa cho em, em đi công tác quên không mang chìa khóa".
Chẳng mất đến một phút, anh ấy bắt tôi mặc quần áo thật nhanh, rồi nép phía sau cửa phòng ngủ và dặn: "Anh sẽ kiếm cớ rủ cô ấy ra ngoài ăn sáng, sau đó em hãy tự đi về nhé".
Nói rồi, anh ấy thay quần áo, lao ra cửa, không quên rút một bông hoa trên bàn, mở cửa và ôm vợ anh ấy vào lòng, vừa nói vừa hôn, "Sao em về sớm thế? Anh có thể tặng em bông hoa này rồi mời em đi ăn sáng không, em yêu?".
Rồi cô vợ tíu tít kể chuyện công việc đột ngột có thay đổi ra sao, phải bắt chuyến bay về sớm như thế nào, rồi họ bỏ hết hành lý vào nhà, khoác tay nhau đi ra cửa, cùng đi ăn sáng.
Khi đó, tôi vẫn nép ở đằng sau cánh cửa phòng ngủ, mặt trắng bệch, nước mắt lã chã, đây là ngày khiến tôi cảm thấy nhục nhã và ê chề nhất trong đời.
Khi tôi ngồi trên taxi về nhà, anh ta có gọi, nhưng tôi không bắt máy, và đó cũng là cuộc gọi cuối cùng của người đàn ông mà tôi nghĩ là "Mr. Right" của đời mình.
Lời bàn:
Giống như tình huống hài hước của cậu bé trong câu chuyện thứ nhất, hay tình huống oái oăm của cô gái trong câu chuyện thứ hai, trong cuộc sống, nhiều lúc chúng ta gặp bế tắc là do chúng ta cứ bám vào, cứ theo đuổi mãi một điều gì đó mà không dứt ra được.
Tuy nhiên, con người sống trên đời cần phải biết được đâu là giới hạn của mình, đâu là ranh giới không thể bước qua. Chỉ cần biết gạt bỏ và buông tay đúng lúc, chúng ta có thể giải phóng chính mình khỏi những rắc rối đó.
Có người nói, khi trong tay bạn nắm chặt một vật gì mà không buông xuống, bạn chỉ có mỗi thứ đó; nhưng nếu bạn chịu buông xuống, bạn mới có cơ hội chọn lựa những thứ khác.
Theo Moral Stories
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét